Feb 26, 2024
5 mins read
226 views
5 mins read

HƯƠNG VỊ TẾT

HƯƠNG VỊ TẾT

Những ngày sắp tết, một không khí an lành ấm áp và vui vẻ tràn ngập khắp nơi. Tiếng nhạc xuân vương vấn bước chân người đi qua phố. Nắng vàng, hoa nở, chim hót líu lo… Đất trời dường như cũng đang mỉm cười chào đón một mùa xuân mới.

Trong sân một ngôi nhà rộng rãi, có mấy thanh niên đang kê lại chậu hoa, treo đèn, dán giấy đỏ… Phía trước có mấy đứa trẻ chạy qua chạy lại, nô đùa ríu rít.

Trước thềm, một nhóm các bà trung niên đang ngồi túm tụm, vừa uống nước trà, vừa bóc vỏ hành tím.

Bà chủ nhà tên Phúc vừa làm vừa nói chuyện:

- Mấy bà trong nam thích ăn củ kiệu, còn bọn tôi ngoài bắc thì thích dưa hành. Cứ đến tết là mọi người lại chuẩn bị làm dưa hành, rồi gói bánh chưng, vui lắm.

Một bà trong nhóm hỏi bằng giọng miền nam:

- Ở ngoải mấy bà có gói bánh tét hông? 

Bà Phúc: 

- Trước thì ít nhà gói bánh tét nhưng giờ cũng có nhiều. Mà giờ trong này tôi cũng thấy ăn bánh chưng nhiều rồi nhỉ.

Bà Phúc ngừng tay, mỉm cười nhớ lại chuyện cũ. Đó là những ngày tháng tuy không giàu có nhưng rất êm đềm. Bà vẫn nhớ niềm vui đến vỡ oà khi nhận được bộ quần áo mới vào ngày tất niên, nhớ bóng dáng cha mình dán câu đối lên cửa, nhớ người mẹ hiền tất bật từ sáng đến chiều để lo tết cho cả nhà, nhưng vẫn có thời gian để mỉm cười lau vết mực trên mặt con gái… 

Bà kể với giọng chậm rãi:

- Hồi còn nhỏ, nhà tôi nghèo lắm. Mỗi năm chỉ có đến tết là tôi mới được mua quần áo mới thôi, nên là tôi thích tết cực kì (cười) Tôi được đi chợ tết với mẹ này, rồi trang trí nhà cửa với bố tôi, vui lắm.

Tôi nhớ đến tết là bố tôi thường treo câu đối trong nhà, đấy là hai câu: 

Thịt mỡ, dưa hành, câu đối đỏ 

Cây nêu, tràng pháo, bánh chưng xanh. 

Đọc lên là thấy tết luôn các bà ạ. 

 

Giọng bà bỗng trở nên nghẹn nghẹn. Bà vừa cắt rễ hành vừa sụt sịt, nước mắt rưng rưng: 

- Tôi nhớ nhất là món dưa hành này các bà ạ, cực kì ấn tượng và nhiều hoài niệm lắm. Năm nào tôi cũng phải muối một hũ to, hic..

Bà bên cạnh (giọng miền nam): 

- Bả xúc động rồi, chắc nhớ kỉ niệm hồi xưa quá.

Bà Phúc: (ngẩng lên, khuôn mặt và giọng nói tỉnh bơ, vừa cười vừa nói) 

- Không tôi xúc động gì đâu, tôi cắt hành cay mắt ấy mà.

Các bà cùng cười ha ha.

Bà Phúc kể tiếp: 

- Tôi nhớ dưa hành nhất vì tôi hay giúp mẹ tôi cắt hành, nhưng toàn lẩn thẩn lấy tay dụi mắt thế là cay quá khóc bù lu bù loa haha… Mà nhà nghèo thì nghèo chứ hồi đó cứ tết đến là mẹ tôi đều kho một nồi thịt. Mẹ tôi kho thịt ngon lắm, mùi thơm ngào ngạt luôn. Giờ kể cho các bà mà tôi vẫn cảm thấy thơm luôn ấy. (Nhắm mắt, hít hít) Ừ tôi vẫn cảm thấy mùi thịt kho thơm lắm, mà (mũi bà khịt khịt) hình như hơi khét khét thì phải…

Có tiếng đàn ông vang lên từ trong nhà: 

- Em ơi, trong bếp có cái nồi gì cháy hay sao ấy.

Bà Phúc (giật mình): 

- Ối, nồi thịt kho của tôi…

Bà Phúc vội vàng thả con dao xuống, đứng lên chạy vào nhà. Các bà còn lại phá lên cười ha ha…

Đã ba năm, mẹ bà Phúc không đón tết cùng bà nữa. Ba mẹ bà giờ đang ở một thế giới khác, nhưng những câu chuyện ngày ấy vẫn mang đến cho bà Phúc một cảm giác ấm áp bình yên. Bà Phúc vẫn có thói quen quây quần gia đình đón tết, vừa là để nhớ về kỉ niệm, cũng là hi vọng sẽ tạo nên những khoảnh khắc hạnh phúc khó quên cho các con, các cháu. 

Trên sân, đám trẻ vẫn đang đuổi nhau chạy vòng quanh, vừa chạy vừa cười khúc khích. 

Xuân đã đến thật gần.

 

More from Hồng Ngọc